Sự êm ả của anh dành cả cho em là thể loại truyện nhẹ nhàng ấp áp, theo dõi truyện ngay quý khách hàng nhé.

giới thiệu truyện sự dịu dàng của anh dành cả cho em

Tác giả: Lam Chi Noãn
Thể loại: Ngôn tình hoàn, văn minh, rét mướt

Trích đoạn truyện sự êm ả của anh dành cả cho em

Ngày 24 tháng 12 năm 2009

Đêm Giáng sinh năm tuyệt nhất đại học, do cuộc họp mặt bạn làm việc cùng học bình thường thời cao trung, thì là tôi and hứa Tây Thần học cùng đại học sẽ quen biết nhau.

trơn đêm như nước, gió đêm tương đối lạnh, lần đầu tôi and hẹn Tây Thần biết nhau là lúc cả hai ngồi hàng ghế sau bên trên ô tô buýt, tôi ngồi chỗ bên trái sát cửa sổ, vì bên trong xe hơi lạnh ngắt, hứa hẹn Tây Thần bèn bắt buộc xuất hiện sổ ra một tẹo, màn đêm buông xuống, khi làn gió thổi tung bay mái tóc dài của tôi, tôi nhớ lại một bộ phim truyện hàn quốc người đã làm xem hồi trước: bản tình ca mùa đông.

và đúng là ngày lành cảnh đẹp, bỗng nhiên bên tai truyền tới âm thanh trầm rẻ của hứa hẹn Tây Thần: “Lúc này em không đúng kể sở hữu anh 1 câu ‘nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp mặt gỡ’ cho phù hợp với tình hình sao?”

trong tâm tôi trả lời: “Gặp loại đầu anh.” ko kể mồm đã lịch sự hỏi câu: “Tại sao?”

hẹn Tây Thần tỏ vẻ tinh nghịch trả lời: “Em học ngữ văn lâu vậy đó, xem ra trình độ văn hoa còn đề xuất nên nâng cao.”

tính năng này sở hữu quan hệ trực tiếp sao? Tôi nhẫn nhịn nỗi xung động ước ao tấn công anh, để phơi bày “trình độ văn học” của bản thân, thế là tôi cố gắng bình phục tâm tư, dùng giọng gọi đầy biểu cảm:

“Nhân sinh nếu như chỉ như lần đầu gặp, thì sao sở hữu chuyện gió thu thực hiện cái quạt đau lòng. Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn luôn dễ biến hóa.

Xem thêm Truyện đam mỹ sủng

Ly Sơn hoàn thành lời đêm trôi quá nửa, mưa đêm chuông vẳng chết chẳng oán thù. Đường Minh sở hữu bạc tình đến đâu, thì ngày ấy vẫn còn đấy thề làm bằng chim ngay thức thì cánh, cây lập tức cành.” (Lục Bích dịch)

Tôi dương dương tự túc nhìn anh, sẵn sàng xem anh tiếp thu như thế nào, ngờ đâu anh vô cùng nghiêm túc nhìn tôi, đột nói: “Đến trạm rồi, các bạn xuống xe đi.”

Sức tranh đấu của tôi sẽ tỏa nắng, vèo một cái rơi xuống đáy hố.

bởi tôi chưa đã từng gặp gỡ nên kẻ địch không áp theo lẽ hay như anh.

sau khoản thời gian xuống xe, tôi không hề cẩn thận tới anh, tự người bước nhanh về phía ký túc xá nữ sinh. Lúc tới đầu cầu thang lầu nhị, tôi trông thấy anh từ cổng ký túc xá nữ chầm lừ đừ rời khỏi.

Từ trạm ô tô buýt đi về phía ký túc xá nam sinh, tổng số không nên đi qua cổng ký túc xá nữ sinh, vậy là anh tiễn tôi về ký túc xá sao? Ko có tác dụng đâu nhỉ, tôi ko thèm tin, hừ…

Ngày 24 tháng 12 năm 2009

bàn sinh hoạt Tô Cảnh Đồng đã tưởng rằng lần đầu tôi and em biết nhau là hôm gặp mặt bạn học cao trung trong đêm Giáng Sinh, thực tế chẳng hề, thời kì tôi biết em còn sớm hơn nhiều.

chính là học kỳ nhị của lớp 11, ngày hè tới sớm hơn dự đoán, trước giờ tự học đêm tối, là người đại diện lớp toán học tôi vẫn nộp hoàn thành bài tập, từ ký túc xá đi ra sở hữu nhì nữ sinh chặn tôi lại, 1 bạn trong số ấy e thẹn đưa tôi 1 lá thư, lời chối từ vừa hy vọng thốt ra thì một vị bạn làm việc gì đấy đang cầm quyển sách ưa thích của bản thân thản nhiên như chơi nhưng đi qua giữa chúng tôi.

Sự để ý của tôi cục bộ hướng theo em, tôi nói với nữ sinh đưa thư kia: “Xin lỗi, tôi không nhận tờ rơi.” Rồi tôi nóng vội bước đi.

Tôi cứ thế đi đằng sau em, nhìn em cầm sách nhưng đi, gió nhẹ lướt qua thổi bay sợi tóc mềm mại của em. Nhưng mà điểm vui vẻ đặc biệt là em hiểu hết sức lưu ý, đi mãi đi mãi, suýt nữa là đụng trúng cây dragon não cạnh bên, tôi bi quan cười nhìn em, nghĩ thầm cô nàng này thật thú vị.

Em sinh sống lớp 3, tôi sinh sống lớp 11, em sinh sống lầu một, tôi ngơi nghỉ lầu tam.

thỉnh thoảng tôi đang tự dưng chạm chán em trong Sảnh trường, phần nhiều thời kì, em các cùng bạn học nói chuyện phấn kích, dáng vẻ cười tươi của em tạo cho các bạn ta nhận thấy cực kì rét mướt.

đôi khi tôi sinh hoạt hành lang lầu 3 có thể nhìn thấy em đeo tai nghe đi trong sảnh trường, chả biết em vẫn nghe tiếng Anh Hoặc là nghe nhạc, vì mồm em luôn vận động, làn môi em cũng rất mê mọi người.

hàng ngày rất có thể thấy em, điều ấy trở thành thú vui nhất trong cuộc đời cao trung nhàm chán vô vị của mình, tôi đã thử thử sinh ra trước mặt em quá nhiều lần, nhưng có nhẽ em trời sinh hững hờ mang trai rất đẹp, vậy nên vài lần Cửa Hàng chúng tôi chạm mặt thoáng qua, em hồ hết khiến như không có thấy gì so với tôi. Cất mặt lệ tuôn rơi… (Tô Cảnh Đồng cười nói: cái này anh sai rồi, em với mê trai đẹp, vậy chỉ nói theo cách khác lúc đấy anh chưa đủ đẹp nhất trai, thật sự chỉ là…lúc ấy)

mà hôm tụ hội đêm Giáng Sinh, thực ra là bởi vì tôi tổ chức, dù rằng vẫn học cùng đại học, thời cơ tôi and em gặp gỡ đông đảo là 0, người mua hàng nói xem trường đại học xây to vậy làm chi hả.

Thật khó nhọc phê duyệt bao nhiêu mối quan hệ new mời đc em, hiện thời thiếu đi áp lực học hành căng thẳng như hồi cấp ba, sự đeo đuổi của tôi hẳn là vẫn không gây em khó tính đâu nhỉ, thì là tôi sẵn sàng khai triển hành vi.

hôm nay tôi quên nhắc em: “Giáng Sinh vui mừng.” Thật là buốn chán.

đó là mở đầu của mẩu chuyện về Cửa Hàng chúng tôi, không có rung động lòng mình, cũng không tinh xảo ly kỳ, nhưng mà lần quen biết này đã định trước Cửa Hàng chúng tôi đã chiếm giữ vị trí trong cuộc sống mai sau của lẫn nhau. Cám ơn anh đang sinh ra hoàn mỹ như vậy nằm phí trong năm tháng đẹp của em.

Đọc thể loại Truyện ngôn tình ngược

Ngày 31 tháng 12 năm 2009

Tiến vào thời kỳ ôn tập, cuộc thi cuối kỳ gần sắp kề, mà vừa rồi trong ký túc xá thông dụng xem phim hình ảnh (đủ loại phim), khi phần lớn người trong gia đình không như trong ký túc xá xem phim kinh dị, tôi luôn cực kỳ biết điều mà…tránh đi.

Tôi là kẻ đa sầu đa cảm, tôi học được rất nhiều từ đều học giả am tường thi từ ca phú, nhưng mà cũng mắc buộc phải đa dạng tật xấu. Nghỉ ngơi trường nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều quạnh hiu vào mùa đông, xúc cảm bi tráng chợt ùa đến, khiến tâm cảnh tôi trở nên giảm sút.

bởi thế tôi tới siêu thị trong sảnh trường tậu thiết bị, luôn thể tay rước một lọ nước Sprite, lúc tâm cảnh không đảm bảo, tôi khác lạ mến chiếc thức uống chua chua sở hữu ga này, lôi cuốn mát lạnh, một từ: sảng khoái…

công dụng tôi đến quầy thu ngân, sờ túi áo, ban nãy tùy ý ra bên ngoài, đang không mang thẻ cơm lại còn quên mang tiền. 囧 Tại chỗ, sẽ khi chuẩn bị bỏ lọ nước Sprite trở về, đột mang mình giành rước chai nước suối trong tay tôi, còn đẩy qua rất nhiều trang bị ăn vặt bên trên quầy thu ngân, tổ ấm ấy rất tự nhiên nói 1 câu: “Tính bình thường luôn đi.”

Đúng vậy, thành viên gia đình này đó là hứa hẹn Tây Thần.

Tôi trợn ánh mắt anh một cái, ko chào hỏi nhưng bỏ đi ngay. Lúc sắp tới cổng ký túc xá, đột nhiên nghe được tiếng bước đi đằng sau tăng tốc.

“Tô Cảnh Đồng, cho em này.” Anh đưa một túi đồ gia dụng ăn vặt bự tới trước mặt tôi kể.

“Cám ơn, không phải.” Tôi giải đáp rất lịch sự, tôi và anh chỉ chạm chán một lần, sao lại bắt buộc phải nhận vàng của anh.

Anh ngược lại không tất tả bắt tôi nhận, mà là nhắc sang chuyện khác: “Chúng ta học cộng cao trung, hiện nay lại ngơi nghỉ cộng thành phố, cùng trường đại học, em không cảm giác gia đình rất mang duyên sao?”

“Không phiêu dạt.” Tôi nhún nhường vai, lí giải khôn xiết điềm nhiên.

“Chúng ta vốn xa lạ, hiện giờ sẽ biết nhau rồi, cái này chung lại đều chung chút duyên phận nhỉ?”

“Có lẽ vậy.”

“Anh linh giác em rất cá tính.”

“Tất cả nhà bạn phần đông kể thế.” (bây giờ nghĩ lại khi đó da mặt tôi dày ghê).

nhan sắc mặt anh minh bạch với phần bế tắc: “Tô Cảnh Đồng, anh đã đeo đuổi em, em chẳng thể phối hợp một tẹo sao?”

Tôi đứng tại chỗ ngạc nhiên tam giây, bởi chưa từng bị bạn ta giãi tỏ ngay trước mặt, 1 lát sau, tôi từ từ tìm về ngôn ngữ của bạn, hỏi ngược lại: “Anh ao ước tôi dựa trên thế nào?”

囧……

hứa hẹn Tây Thần đoán chừng chưa biết nói gì nữa, bởi thế anh cầm túi thứ ăn vặt đưa cho tôi, hừ lạnh một cái: “Em nhắc ko ước ao thì anh đã ném vào cỗ áo rác ngay, em tìm đi.”

Tôi nhìn cái túi đầy đồ ăn vặt, lại nhìn ánh nhìn kiên định của anh, chung cục vì không đặt phung phá tôi đành nhận rước.

Anh chợt cười nhắc sở hữu tôi: “Tô Cảnh Đồng, em đi trước đi.”

Tôi nhìn anh, chần chờ một khi, anh vẫy vẫy tay với tôi, thế là tôi bước tới.

mai sau nhớ lại khi đấy gương mặt tôi chắc là không có biểu cảm gì, do cho đến khi đi vào ký túc xá nữ sinh, tôi vẫn giống như còn lọt trong sương đui mù, ban nãy đều gì người nhà kia kể vững là ảo giác thôi nhỉ, mà túi trang bị ăn nặng trịch trong tay lại nhắc nhở tôi, tổng thể phần đông chân thật.

Tại chỗ quẹo cầu thang lầu hai, tôi trông nhìn thấy trơn lưng anh rời khỏi đợt tiếp nhữa. Lần này tôi cam kết, đêm hôm kia anh chắc rằng cũng tiễn tôi về vậy đó.

Ngày 31 tháng 12 năm 2009

hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2009, tôi quốc bộ trong sân trường thật lâu, chẳng phải quá lỏng lẻo nhưng mà là bởi kiếm tìm bóng vía của ai ấy.

Tôi khám phá người nhà bi hùng cười thật, chẳng biết em nơi nào tuy nhiên làm bằng kẻ ngốc đợi em. Sau cuối tôi kiên quyết vào khu chợ sắm vài thứ rồi quay về ký túc xá, thế mà em lại sinh ra sau đây, còn quên đưa theo tiền, thật là cứ tơ mơ mãi thôi, mà thiếu hiểu biết sao tôi lại khám phá mỗi lời nói từng hành động của em đa số xinh tươi vậy đó.

Đọc full truyện đam mỹ hoàn

Tôi mong muốn thực hiện em tính sổ, không ngờ em phớt lờ tôi rồi bỏ đi, sau thời điểm trả tiền hoàn thành tôi đi theo sau em.

Đây chả biết là lần đồ dùng mấy tôi hướng theo phía sau em, ngắm cảnh mái tóc đuôi ngựa của em đu đưa tự nhiên Hình như chuyển vận, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, hôm nay em mặc áo lạnh white color, đẹp mắt lắm.

Tôi đuổi theo lên phần bên trước, em lại chẳng với chút khách khí với tôi, tôi kể gì em hướng dẫn nấy, nhưng mà lúc em nói tôi hết sức vui miệng, bởi vì em đã thì thầm mang tôi, chẳng hề mang mọi người không như.

chung cuộc tôi không nhịn đc nữa nhưng nhắc sở hữu em: “Tô Cảnh Đồng, anh vẫn theo đuổi em, em không thể dựa trên một tẹo sao?” Biểu tình ngờ ngạc dễ thương của em, tới giờ vẫn còn mới nhất trong hồi ức của tớ.

giây khắc ấy, tôi cam kết mình thật sự yêu em, hết thuốc chữa rồi…

Ngày 14 tháng 1 năm 2010

Trưa bữa nay lúc ngơi nghỉ ký túc xá, tôi đột nhiên nhận thấy một cú điện thoại, dãy số lạ hoắc, bởi vậy tôi không tiếp máy, hậu quả là cú điện thoại đấy bám riết không tha đọc hơn mười lần, cuối cùng tôi nhận máy.

“Tô Cảnh Đồng, em sau cuối nhận máy rồi.” không biết tại sao, tôi vừa nghe vẫn biết đó là giọng đề cập của hứa hẹn Tây Thần, bởi thế tôi trả lời, “Tôi không nhận di động số lạ.”

“Vậy sao em lại nhận máy?” Anh Hình như đầy thú vị hỏi.

“Bởi bởi vì tôi sợ tiếng chuông laptop đang vang mãi ko ngừng cả giữa trưa.”

“Em coi thường anh quá đi.”

“Hở?”

“Sao lại là một trong những buổi trưa…tối thiểu bắt buộc đến chiều tối.”

“…”

“Anh chọn nhị vé xe về Tô Châu ngày 20, người cùng nhau trở về nhé.” Giọng nói của anh vô cùng tất nhiên.

“Sao anh biết ngày ấy tôi thi xong?”

“Anh đi xem lịch thi của khoa bạn bè em.”

囧, tôi còn chưa đi xem lịch thi của bạn đâu…

“Nhưng mà…” Lời tôi còn chưa nói kết thúc, anh đã ngắt lời trước, “Nói vậy là định rồi nhé, 12 giờ ngày 20 cổng số 4, ko chạm chán không về.”

Đọc thêm Truyện đam mỹ hiện đại

Anh cứ thế tắt máy tính bảng, nhưng tôi cũng không định đi tìm vé xe, bởi một câu ko chạm mặt không về kia.

Ngày 13 tháng một năm 2010

Tôi học khoa thương mại & kinh tế tài chính quốc tế, bữa nay sở hữu lịch thi, tới ngày 18 thì thi kết thúc.

Tôi cố tình đi qua cửa công sở của khoa ngữ văn, đúng khi ngó nhìn thấy lịch thi của lớp văn vẻ Hán ngữ, biết đc 11 giờ rưỡi ngày 20 Tô Cảnh Đồng đã thi kết thúc, thế là tôi hứng khởi chạy tới nhà ga tậu hai vé xe về Tô Châu ngày 20.

trong khi lừng khừng làm sao hiểu điện đề cập mang em, bởi sợ em vẫn từ chối, thì là tôi khẩn trương nửa ngày trời.

Thật sự là hy vọng chết, khẩn trương chết tiệt!!!

sau khi mắng người vô số lần, tôi hiểu dế yêu bảo em cùng nhau đi về, việc em ko khước từ đang khiến lòng tôi nhấc lên cảm xúc ấm no vô hạn.
Chúc bạn đọc truyện ngôn tình sự dịu dàng của anh dành cả cho em